Từ Tam Bảo Tâm Pháp mà Thiên Mệnh Minh Sư đã truyền thụ cho chúng ta lúc chúng ta cầu đạo, có thể ngộ được quy y Tự Tánh Phật, Tự Tánh Pháp, Tự Tánh Tăng như thế nào ?
Xem thêm »
Càng học lên cao, càng nhận thấy rõ sự học trước giờ của mình chỉ như hạt cát nhỏ bé trong biển cát sa mạc mênh mông rộng lớn.
Tương tự như vậy,
Càng tu lên cao, càng nhận thấy rõ từng lỗi của mình trong từng ý niệm vi tế, càng thấy bản thân mình nhiều lỗi, đến mức chẳng còn thấy lỗi của thế gian.
Xem thêm »
Sự Giác Ngộ Đắc Đạo Giải Thoát Của Mỗi Một Người Đều Có Thể Ảnh Hưởng Đến Tuệ Mệnh Và Sanh Tử Đại Sự Của Muôn Vàn Chúng Sinh.
Ví như một ngọn đèn dầu sau khi đã được thắp sáng rồi thì có thể thắp sáng cho muôn vàn ngọn đèn dầu khác, phá tan màn đêm tăm tối, trở thành ngọn “Vô Tận Đăng“.
Xem thêm »
Ngộ Pháp Truyền Y Đệ Nhất ( 4 )
“ Kinh Bồ Tát giới ” nói : bổn nguyên tự tánh của ngã nhân vốn dĩ là thanh tịnh ” . Nếu có thể liễu ngộ bổn tâm của bản thân, nhìn thấy được bổn tánh của bản thân, thì đã thành phật rồi, cũng chính là cái đạo lý mà Thiền Tông đã nói : “ trực chỉ nhân tâm, kiến tánh thành Phật ”.
Xem thêm »
Ngộ Pháp Truyền Y Đệ Nhất ( 2 )
Ngũ Tổ nói : hãy nghe ta nói kệ : “ hữu tình lai hạ chủng, nhân địa quả hoàn sinh, vô tình kí vô chủng, vô sanh diệc vô sanh ”.
Xem thêm »
Ngộ Pháp Truyền Y Đệ Nhất ( 1 )
Thần Tú sau khi làm kệ xong, nhiều lần muốn trình cho Ngũ Tổ xem, nhưng mỗi khi đi đến trước đường bèn do dự không quyết, trong lòng hoảng hốt, mồ hôi chảy toàn thân, bởi vì trong tâm của ông cứ mãi suy đi nghĩ lại vấn đề trước đó : một mặt nghĩ nếu mà trình kệ, liệu sẽ khiến cho Ngũ Tổ ngộ nhận cho rằng là vì muốn cầu Tổ vị ? Một mặt khác lại muốn cầu pháp, nếu như không trình kệ lên, cuối cùng cũng sẽ không thể đắc được.
Xem thêm »
Ngộ Pháp Truyền Y Đệ Nhất
Lục Tổ đắc pháp vào lúc 24 tuổi, lúc ấy vẫn còn tương đối trẻ, sau khi đắc pháp thì bắt đầu trải qua cuộc sống tị nạn, trốn trong đội thợ săn 15 năm.
Xem thêm »
Thích ăn bữa tối là một nguyên nhân khiến cho nhân loại của chúng ta phát sinh trăm bệnh, cũng là một nguyên nhân khiến cho nhiều căn bệnh trị lâu không khỏi.
Xem thêm »
Có người nói rằng vận của mình vô cùng tồi tệ, cũng có người nói mệnh của mình chẳng tốt, cũng có người nói mình ngày nào cũng hành thiện nhưng lại chẳng có sự thay đổi gì cả …
Xem thêm »
NGỘ TÁNH LUẬN
Ðạo lấy tịch diệt làm thể, Tu lấy lìa tướng làm chỗ về. Do đó Kinh dạy: "Tịch diệt là bồ đề, diệt các tướng vậy." Phật có nghĩa là giác ngộ. Người có tâm giác ngộ thì đạt được đạo Bồ Ðề, gọi là Phật.
Xem thêm »
Lục Tổ Huệ Năng Đại Sư, ngài ấy chẳng biết một chữ thì có thể đắc được y bát của Ngũ Tổ Hoằng Nhẫn, kế thừa huệ mệnh của Phật Tổ; còn Thần Tú Đại Sư tuy rằng đọc rộng kinh sách, giảng kinh thuyết pháp, thế nhưng chưa lĩnh ngộ ý Tổ, chưa thấy được tự tánh, chỉ đến ngoài cửa, chưa được vào cửa, chẳng thể nhìn thấy nội thất bên trong. Từ đấy có thể thấy, tham thiền ngộ đạo chẳng ở học thức cao thấp có không. Có lúc, thậm chí tri thức là vật chướng ngại của việc cầu đạo, là vật chướng ngại của việc cầu chân lí, bởi vì học thức càng nhiều lí càng loạn, văn ngôn càng nhiều càng chướng đạo. Do vậy muốn thể ngộ tâm tánh, triệt ngộ chân lí, thì nhất định cần phải lìa ngôn từ, phá bỏ sự đối đãi, lĩnh ngộ những điều ngụ ý, các ý bên ngoài của kinh, thì mới có thể thâm nhập tam muội, đốn ngộ bổn lai diện mục.
Xem thêm »
Thảy tất cả các pháp mà Phật Đà đã thuyết 49 năm, mục đích trong đó chính là trợ giúp cho người đời có thể mở ra trí tuệ bát nhã của tự tánh, từ đó mới có thể rời khổ được vui, chuyển phàm thành thánh, làm một vị Vô Vi Đạo Nhân tiêu dao tự tại. Pháp môn niệm phật đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tông chỉ của niệm phật cũng ở chỗ “ tịnh ” tâm, “ định ” tâm, cuối cùng lại đạt đến cảnh giới khai ngộ chứng quả.
Xem thêm »
Ta cứ nghĩ mình là thiên thần
Trong khi tâm toàn “ phiền não ” sinh
Tham, sân, si, mạn, nghi ngũ độc
Nơi tam nghiệp hừng thịnh chẳng ngưng.
Ta cứ nghĩ tâm mình tốt thật
Khắp thế gian mấy ai như mình
Đâu ngờ tâm ấy là “ tâm vọng ”
Che lấp “ chân tâm ” bởi vô minh.
Ta cứ ngỡ mình sống tốt thật
Nào cần cầu đạo liễu tử sinh
Nào hay tâm mê lầm nhân quả
Luân hồi bởi lạc “ bổn tâm ” mình.
Ta cứ ngỡ … nên hoài trong vọng
Say giấc sâu trong luân hồi vòng
Chẳng tỏ “ bổn tâm ”, pháp vô ích
Vẫn hoài sinh diệt sáu nẻo vòng.
Mê, ta ngỡ mình là thiên thần
Ngộ, mới rõ mình “ tâm chúng sinh ”
Chẳng thấy lỗi sai nơi người khác
Thấy lỗi người tức lỗi tự thân.
Ta cứ ngỡ … hoài ta cứ ngỡ
Nên lầm dụng tâm đối sự đời
Gốc ngọn đảo điên, giả làm thật
“Tu” hoài đạo vẫn cứ xa rời !
Xem thêm »
Tại Phật đường, các con cho rằng thứ gì là có giá trị nhất ? Ai có thể nói được ? hãy giơ tay lên. Thứ có giá trị nhất chính là có “ đạo ”. Nếu như chẳng có Phật đường cho chúng ta học tập, vậy thì mỗi người bèn thiếu mất cơ hội cho sinh mệnh của tự bản thân có cơ hội có giá trị.
Xem thêm »